(TV- Tùng Nguyên)
Chiều, trên cánh đồng xanh mướt, tôi đang say khướt cái mùi thơm dìu dịu như mùi sữa của lúa trổ đòng.
![]() |
Lúa đang trổ đòng - Ảnh: T.N |
Hơn 20 năm lớn lên từ làng, tôi đã quen với cái hương
lúa ấy. Nhưng trong tôi bao giờ nó vẫn thơm như thuở ban đầu.
10 năm rời làng, bon chen với phồn hoa nơi phố thị.
Cũng là 10 năm tôi đã bỏ rơi cả mùi hương thân thương này.
Nay nhớ nhà, nhớ mẹ già, nhớ đàn em nhỏ, tôi trở về.
Hai bên tôi là cánh đồng lúa đương độ “xuân thì”, trước mắt tôi là một trời
thương nhớ.
Tôi thèm lắm cái cảm giác này - cái cảm giác của sự thanh bình, yên ả. Tôi yêu lắm cái khoảng không gian này khi nhịp sống như chậm lại vài giây.
Tôi
lại
nhớ cái thời thơ bé. Tháng
ba, cứ chiều về, với lũ bạn, tôi chạy ra cánh đồng lúa trước nhà. Tìm lấy một vạt cỏ mềm mà nằm hít lấy
hít để cái hương thơm của lúa trổ đòng.
Ngày qua ngày, cây
lúa đã cho tôi gạo để nuôi lấy thân và cũng chính nó đã nuôi luôn cả tâm hồn
thơ trẻ của lũ chúng tôi.
Lại nhớ. Một buổi
chiều theo mẹ ra đồng cắt cỏ trâu. Thấy những hạt lúa non đang vươn mình “trỗi
dậy” bên trong những chiếc lá xanh mơn mởn, ngửi được cái mùi thơm thoảng nhẹ
mà ngạt ngào. Tôi hồn nhiên hỏi mẹ: “Sao lúa chưa chín mà thơm, nó đến từ đâu mẹ
nhỉ?”. Mẹ khẽ cười không đáp.
Lớn lên tôi mới biết,
cái mùi thơm ấy là sự kết tinh từ những gì tinh túy nhất của đất trời, của cây
lúa và của cả công sức người dân lao động.
Dẫu ở phương xa nhưng khi nào tôi vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn
thương hương lúa quê mình. Vẫn ngóng trông ngày được trở về với xóm làng thân
thuộc.
Nay
tôi đang dang rộng vòng tay.
Tôi
muốn ôm trọn
cả đất trời,
cả hương lúa ấy. Nhưng đất trời thì rộng vô cùng còn
hương lúa
thì lại vô hình.
Tôi bèn tìm lấy một vạt cỏ mềm mà nằm say...
T.N
Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!