Còn lại gì sau 3 năm?!
Nếu ai đó hỏi em rằng còn lại gì sau 3 năm? Em sẽ trả lời rằng còn lại đó là những kỉ niệm, những yêu thương và nhiều hơn thế nữa.
Mùa thu 3 năm trước em bỡ ngỡ bước chân vào trường, rụt rè có, lo sợ có, vui vẻ có, hồn nhiên ngây thơ cũng có. Em cũng hoà chung trong đám học trò như bao nhiêu đứa trẻ.
Em cũng cắp sách đến trường trong muôn vàn yêu thương.
Em vẫn còn nhớ y nguyên ngày đó, tiết Văn đầu tiên của 3 năm tuổi trẻ. Cô, người phụ nữ thật lạ, bước vào lớp với đôi mắt thân thương. Em, đứa học trò trầm lặng ngồi góc lớp nhìn lên, thấy xa lạ nhưng cũng thật gần lắm. Có lẽ rằng nụ cười cô, ánh mắt mắt cô, giọng nói cô đã xua tan đi những khoảng cách để em thấy thật gần. Mà cũng gần đến lạ.
Những cảm giác của tiết học ấy làm sao có thể tả hết bằng lời. Em còn nhớ chính cái trầm lặng ấy của em, có lẽ là cái riêng duy nhất, cũng chính là cái đã khiến em và cô quen nhau trong buổi học hôm ấy. Cô còn nhớ không, cậu học trò nép mình bên tường nghe từng câu cô giảng, khẽ giơ tay phát biểu mà vẫn ngập ngừng đôi câu... Đó là lần đầu tiên em chính thức gặp cô và quen cô, cô ạ.
Sau ngày hôm ấy, em và cô cùng các bạn đã đi qua những tiết học của mùa thu dịu mát, của mùa đông rét buốt, của hạ về gay gắt nắng ban trưa. Có những tiết học rộn vang tiếng cười cũng có những tiết học thấm đượm nỗi buồn theo từng tác phẩm. Những bài giảng của cô đã đưa em đến gần hơn nữa với tình yêu văn chương, tình yêu câu chữ....
Ngồi đây, viết những dòng tâm sự này em lại nhớ. Nhớ đến những tiết học lặng im cô ạ. Cái trầm lặng là riêng là đặc biệt nhưng cũng thật phiền phức cô nhỉ? Có lẽ vẫn còn đó sự vô tư hồn nhiên của tuổi trẻ, trong tiết học nào cô hỏi, em biết nhưng câu trả lời vẫn là sự lặng im...
Chỉ mới một năm học thôi mà kỉ niệm lại thật nhiều, chẳng bao giờ kể hết. Hai năm học tiếp theo chỉ với những tiết học ngắn thôi hay những lần gặp mặt nhưng kỉ niệm cũng chẳng ít đâu cô. Và xin cho em được cất giấu những ngày tháng ấy trong trang vở nguệch ngoạc, trong túi áo học trò để mai sau em vẫn luôn mãi nhớ...
Sẽ thật khó để nói lời cảm ơn cô một cách chân thành nhất bởi tiếng Việt có giàu đến mấy nhưng chẳng thể nào tả hết những công ơn.
Cô không chỉ dạy cho em những bài học văn chương trong vở sách, cô còn dạy cho em những bài học nhân sinh sâu sắc. Cô đã cho em những kĩ năng qua những trải nghiệm. Và nhiều hơn thế nữa...
Nhiều lắm, nhiều hơn thế nữa nhưng làm sao viết hết đây cô?
Ps: Đây là những dòng tâm sự đầu tiên em viết, chắc hẳn rằng vẫn còn đó những lỗi sai của một đứa học trò và những kỉ niệm vẫn còn thiếu sót. Mong rằng cô có thể bỏ qua. Và mặc dù ngôn từ không thể diễn tả hết nhưng em vẫn muốn gửi đến cô một lời Cảm ơn sâu sắc nhất.
Học trò.02/06/2021
Nguyen Huu Tung./.
Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!