
Một buổi chiều mùa thu, trời như nhuộm một màu vàng mật ngọt. Những cơn gió nhẹ nhàng hiu hiu, khe khẽ luồn qua mái tóc của chàng trai. Anh ngồi lặng lẽ bên hiên nhà, đôi mắt trầm ngâm hướng về phía xa, nơi cánh đồng lúa chín vàng đang dập dìu theo từng nhịp điệu của gió. Cảnh vật như một bức tranh, từng đường nét đều hòa quyện với nhau, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng và đầy mê hoặc.
Anh đã 30 tuổi, một độ tuổi chẳng còn trẻ nhưng cũng chưa phải già. Cuộc sống với bao thăng trầm, niềm vui và nỗi buồn, đã từng in hằn trên đôi mắt sâu của anh. Những suy tư về cuộc đời như làn mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời, nhẹ nhàng nhưng không thể nắm bắt. Anh tự hỏi, liệu mình đã đi đúng con đường chưa, liệu những quyết định trong quá khứ có đưa anh đến nơi anh mong muốn không?
Trong không gian yên bình của làng quê, tiếng gà gáy vang lên từ xa, tiếng lá rơi xào xạc dưới chân, như nhắc anh về những kỷ niệm tuổi thơ. Ngày ấy, anh cũng từng chạy nhảy trên cánh đồng này, từng mơ về những điều lớn lao. Nhưng giờ đây, anh đã trưởng thành, cuộc sống không chỉ là mơ mộng, mà còn là những lo toan, trách nhiệm.
Những suy tư cứ nối tiếp nhau, như dòng nước chảy mãi không ngừng. Nhưng giữa khung cảnh thiên nhiên yên bình này, lòng anh cũng dần lắng lại. Anh chợt nhận ra rằng, dù cuộc đời có thế nào, thì đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng bên hiên nhà, lắng nghe gió thu về, cũng đủ để tâm hồn trở nên thanh thản hơn.
Buổi chiều mùa thu dần khép lại, ánh hoàng hôn phủ lên cảnh vật một lớp màu cam ấm áp. Chàng trai đứng dậy, mỉm cười, nhẹ bước về phía trước, mang theo những suy nghĩ đã trở nên nhẹ nhàng hơn trong làn gió thu.
Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!