
Trên con đường làng quen thuộc, gió thu nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá vàng rơi, chầm chậm rơi xuống. Mùa thu lại đến, khoảnh khắc mà lòng người dường như dễ lay động hơn bao giờ hết. Dòng sông nhỏ uốn quanh làng vẫn trôi bình lặng, phản chiếu ánh nắng vàng mơ màng trên mặt nước. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, như thể đã mở ra khoảng không bao la để những cảm xúc bấy lâu bị giam cầm được thoát ra.
Minh ngồi trên bờ cỏ ven sông, mắt dõi theo những chiếc lá rơi lững lờ trên dòng nước. Mùa thu năm nay có gì đó khác biệt. Cảm giác như từng đợt gió thu đưa về mang theo cả một nỗi nhớ vô hình. Nhớ về những mùa thu cũ, những khoảnh khắc từng qua nhưng lại chưa bao giờ rời xa trong ký ức.
“Cậu lại ngồi đây một mình à?”
Giọng nói của Thanh vang lên, nhẹ nhàng như làn gió thổi qua. Minh quay lại, mỉm cười nhìn cô bạn thân từ thuở nhỏ. Thanh vẫn như mọi ngày, mái tóc đen dài buông nhẹ trên vai, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. Cô ngồi xuống bên cạnh Minh, ánh mắt cũng dõi theo dòng sông.
“Cậu còn nhớ mùa thu năm ngoái không?” Thanh hỏi, giọng điệu như gợi lại ký ức xa xăm.
Minh gật đầu. Mùa thu năm ngoái, khi hai người vẫn còn là những học sinh cấp ba, mỗi ngày tan học lại cùng nhau đi bộ trên con đường làng, kể cho nhau nghe những ước mơ và dự định. Thanh muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang, Minh thì ước mơ được trở thành một nhà văn, viết nên những câu chuyện của riêng mình.
“Nhớ chứ. Mình nhớ tất cả những mùa thu chúng ta đã trải qua cùng nhau.” Minh đáp, mắt vẫn hướng ra xa. “Mình đã từng nghĩ rằng mùa thu là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Mình thích cảm giác lặng yên của nó, thích cái cách mà nó làm cho lòng người dịu lại, nhẹ nhàng mà sâu lắng.”
Thanh im lặng. Hai người ngồi cạnh nhau, không cần nói nhiều nhưng vẫn cảm nhận được sự thấu hiểu. Gió thu thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cỏ cây, hương thơm quen thuộc mỗi độ thu về.
“Cậu đã viết được gì chưa?” Thanh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Minh khẽ cười, lắc đầu. “Chưa. Mình không biết bắt đầu từ đâu. Có quá nhiều thứ trong đầu, nhưng khi viết ra thì lại không biết nên chọn gì, bỏ gì.”
“Đừng lo lắng quá. Mình tin là cậu sẽ làm được. Cậu luôn có một cách đặc biệt để kể chuyện, cậu chỉ cần tin vào bản thân mình thôi.” Thanh nắm lấy tay Minh, nụ cười của cô như ánh nắng nhẹ chiếu qua đám mây mờ.
Minh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Thanh. Nó nhắc cậu nhớ rằng dù mọi thứ có thay đổi, vẫn còn những thứ không bao giờ phai nhạt, như tình bạn giữa hai người.
“Cậu luôn làm mình cảm thấy tốt hơn. Cảm ơn cậu, Thanh.”
Thanh mỉm cười đáp lại, rồi đứng dậy, phủi nhẹ cỏ trên váy. “Thôi, mình phải về đây. Mẹ chắc đang đợi mình giúp nấu cơm.”
Minh gật đầu, nhìn theo bóng Thanh khuất dần sau những hàng cây. Cậu vẫn ngồi lại, nhìn mặt nước lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Cảm giác như thời gian trôi chậm hơn vào những ngày thu như thế này, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt nhưng lại rõ ràng trong tâm trí.
Cả buổi chiều hôm đó, Minh ngồi lặng yên bên bờ sông, suy nghĩ về những lời Thanh nói. Cậu nhớ lại những kỷ niệm đẹp của cả hai, nhớ về những giấc mơ chưa thành hiện thực. Và cậu biết, đã đến lúc phải bắt đầu viết câu chuyện của riêng mình.
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mùa thu năm nay dường như cũng mang đến những thay đổi. Minh quyết định rời làng, đến thành phố để theo đuổi ước mơ của mình. Trước ngày đi, Thanh đến gặp Minh, mắt cô đượm buồn.
“Cậu thật sự sẽ đi sao?” Thanh hỏi, giọng nghẹn ngào.
“Ừ, mình cần phải đi. Mình không thể chỉ đứng yên mãi ở đây, mình cần phải bước tiếp.” Minh đáp, lòng dâng trào nỗi buồn lẫn hy vọng.
“Nhưng cậu sẽ trở về chứ?”
Minh nhìn sâu vào mắt Thanh, thấy rõ sự lo lắng và sợ hãi. Cậu nắm chặt tay cô, như thể muốn trấn an. “Mình hứa sẽ trở về. Chúng ta sẽ lại ngồi bên bờ sông, kể cho nhau nghe những câu chuyện mới, về những giấc mơ đã thành hiện thực.”
Thanh gật đầu, nước mắt trực trào ra nhưng cô cố nén lại. “Mình sẽ đợi cậu, Minh.”
Cái ôm cuối cùng giữa hai người như lời hứa lặng lẽ, rằng dù thế nào đi nữa, họ sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm bên nhau, và rằng mùa thu sẽ luôn là khoảng thời gian đặc biệt, nơi những cảm xúc và kỷ niệm luôn tồn tại mãi mãi.
---
Nhiều năm sau, khi Minh đã trở thành một nhà văn có tên tuổi, cậu trở về làng vào một buổi chiều thu. Bầu trời vẫn xanh trong, dòng sông vẫn trôi lặng lẽ, và những chiếc lá vàng vẫn rơi như thuở nào. Minh bước trên con đường cũ, tim bỗng trào dâng một cảm giác lạ lùng. Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng lại có gì đó đã khác.
Thanh đang đứng bên bờ sông, nơi hai người từng ngồi năm xưa. Khi thấy Minh tiến lại gần, cô mỉm cười, ánh mắt không còn sự lo lắng như trước nữa. Minh đến bên cô, hai người lại ngồi xuống, như chưa từng có sự chia xa nào.
“Cậu đã trở về rồi,” Thanh nói, giọng nhẹ nhàng như ngày nào.
“Ừ, mình đã hứa mà.” Minh đáp, mắt nhìn xa xăm về phía dòng sông. “Còn cậu, cậu đã thực hiện được ước mơ của mình chưa?”
Thanh gật đầu, nụ cười nở trên môi. “Mình đã mở được cửa hàng thời trang nhỏ ở làng. Không lớn lắm, nhưng đủ để mình cảm thấy hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt rồi. Chúng ta đã thực hiện được ước mơ của mình, đúng không?”
Thanh im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Minh. “Đúng, và mình tin rằng sẽ còn nhiều điều đẹp đẽ hơn đang chờ phía trước.”
Gió thu lại thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và những kỷ niệm. Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể tất cả những gì đã qua đều là một phần của cuộc hành trình dài. Và ở cuối con đường đó, mùa thu vẫn ở đó, đợi chờ những người đã hứa hẹn sẽ trở về.
Họ ngồi bên nhau, không cần nói gì thêm, vì họ biết rằng mọi lời hứa đã được thực hiện, và mùa thu sẽ luôn là khoảng thời gian mà lòng người được chạm đến những cảm xúc sâu thẳm nhất.
Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!