Mùa thu năm ấy, lá rơi xào xạc trên con đường làng vắng lặng. Bầu trời phủ một màu xanh nhạt, hoà quyện với ánh nắng nhẹ nhàng, yên bình như chính vùng quê nơi cô lớn lên. Lê đứng dưới gốc cây bàng già, đôi mắt đượm buồn dõi theo hình bóng của Quân – người đã chiếm trọn trái tim cô từ những ngày đầu gặp gỡ.


Quân, một chàng trai đến từ thành phố, xuất hiện trong đời cô như một cơn gió lạ. Cậu đến thăm quê trong một kỳ nghỉ hè, và vô tình dừng chân tại quán nước nhỏ của gia đình Lê. Những cuộc trò chuyện vụng về ban đầu dần trở thành những câu nói thân mật, rồi từ lúc nào không hay, trái tim của cả hai đã hoà nhịp với nhau.


Lê là một cô gái vùng quê thuần khiết, chất phác. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu một chàng trai đến từ thành phố, nơi phồn hoa và lạ lẫm với những người như cô. Nhưng Quân khác biệt – cậu không chỉ đẹp trai, tài giỏi mà còn mang trong mình một sự hiền lành, hiểu biết khiến cô không thể không mơ mộng về một tương lai xa xôi.


Những ngày tháng bên Quân là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời Lê. Cả hai thường dạo bước dưới hàng cây bạch đàn, cùng ngắm nhìn cánh đồng lúa xanh mướt trải dài bất tận. Quân kể cho Lê nghe về những ước mơ lớn lao của mình, về cuộc sống sôi động nơi thành phố, trong khi Lê chỉ lặng yên lắng nghe, nở nụ cười hiền hoà.


Nhưng rồi mùa hè cũng phải kết thúc. Quân trở về thành phố, mang theo những lời hứa hẹn sẽ quay lại vào một ngày không xa. Lê đứng lặng lẽ nhìn theo bóng Quân khuất dần sau cánh đồng, lòng cô trĩu nặng những lo lắng không tên. Liệu tình yêu của họ có vượt qua được những thử thách phía trước? Liệu một cô gái vùng quê như cô có thể sánh bước cùng Quân trong cuộc đời đầy sóng gió nơi phố thị?


Thời gian trôi qua, những lá thư của Quân ngày càng thưa thớt. Cuộc sống bận rộn nơi đô thành cuốn cậu đi, và những dự định tương lai dần trở thành những khoảng cách không thể lấp đầy. Lê hiểu rằng, tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng khó có thể chiến thắng được hiện thực khắc nghiệt.


---


Mùa đông tới mang theo những cơn gió lạnh buốt như cắt vào lòng người. Lê co ro trong chiếc áo len mỏng, đôi mắt cô dõi theo con đường dẫn ra quốc lộ, nơi Quân từng rời xa cô vào mùa thu năm ấy. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi lá thư cuối cùng của cậu đến tay cô. Thư của Quân vẫn chan chứa yêu thương, nhưng giữa những dòng chữ quen thuộc, Lê cảm nhận được một sự xa cách vô hình. Cô không trách cậu, vì cô hiểu cuộc sống nơi thành phố và những áp lực đang dần chiếm lấy tâm trí cậu.


Bà con trong làng bắt đầu xì xào về Lê và Quân. Họ nói rằng cô chỉ đang mơ mộng viển vông, rằng chàng trai thành phố ấy sớm muộn gì cũng sẽ quên cô mà thôi. Mỗi lần nghe thấy những lời ấy, trái tim Lê như bị bóp nghẹt, nhưng cô vẫn gượng cười, bảo vệ chút hy vọng còn lại trong lòng. Cô tin rằng tình yêu của mình và Quân đủ lớn để vượt qua mọi khó khăn.


Tuy nhiên, thời gian không đứng về phía họ. Quân dần bị cuốn vào những lo toan của cuộc sống, những dự định lớn lao mà cậu từng chia sẻ với Lê giờ đã trở thành hiện thực. Cậu không còn là chàng trai giản dị, mơ mộng của mùa hè năm đó. Những lá thư của Lê gửi đi không còn nhận được hồi âm. Trái tim cô ngày càng nặng trĩu nỗi buồn khi cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai người ngày một xa thêm.


Một buổi sáng, Lê nhận được tin từ người họ hàng xa làm việc trên thành phố. Họ kể rằng Quân đã có người yêu mới – một cô gái hiện đại, xinh đẹp, và hoàn toàn phù hợp với cuộc sống của cậu nơi đô thị phồn hoa. Lê lặng người trước tin tức ấy, nhưng trong sâu thẳm, cô đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Cô không trách Quân, vì cô hiểu rằng họ vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau, và tình yêu của họ dù đẹp đến đâu cũng không thể chống lại sự khắc nghiệt của số phận.


Ngày hôm sau, Lê đứng trước cánh đồng quen thuộc, nơi cô và Quân từng cùng nhau ngắm hoàng hôn. Mùa đông đã phủ một lớp sương mỏng lên mọi thứ, cánh đồng không còn xanh mướt như ngày xưa, mà chỉ còn lại màu đất trống trải, như chính trái tim cô lúc này. Lê khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cô biết rằng, đã đến lúc buông tay, để quá khứ trở thành ký ức đẹp, và để trái tim cô được tự do.


Cuộc sống của Lê trở lại như trước đây, nhưng không còn những giấc mơ viển vông về một tình yêu xa vời. Cô tập trung vào công việc đồng áng, giúp đỡ gia đình, và dần học cách chấp nhận rằng có những thứ trong cuộc đời chỉ có thể là thoáng qua. Tình yêu của cô và Quân, dù không trọn vẹn, nhưng mãi mãi là một khúc ca đẹp đẽ, vang lên trong những ngày thu ấy.


Nhiều năm sau, khi quay về thăm quê, Quân tình cờ gặp lại Lê tại quán nước nhỏ ven đường. Cô vẫn là cô gái dịu dàng, hiền lành như ngày nào, nhưng đôi mắt đã mang một vẻ bình thản, xa cách. Họ trao nhau những lời chào xã giao, rồi im lặng nhìn về phía cánh đồng xa xăm. Giữa họ không còn những lời hứa hẹn hay những giấc mơ dang dở. Chỉ còn lại hai con người, mỗi người đã có một con đường riêng, nhưng đều giữ cho mình một góc nhỏ trong ký ức về tình yêu của ngày xưa.


Quân rời đi, mang theo một nỗi buồn man mác. Cậu biết rằng dù có quay lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cái ngày hè đầy nắng năm ấy sẽ không bao giờ trở lại. Lê đứng nhìn theo bóng Quân một lần nữa, nhưng lần này cô không còn đau lòng nữa. Cô chỉ mỉm cười, nhủ thầm rằng tất cả đã là quá khứ, một khúc ca của những ngày xưa cũ.


---


Thời gian thấm thoát trôi qua, Lê sống một cuộc đời yên bình nhưng không hẳn là trọn vẹn. Bên cạnh những mùa lúa chín vàng, những cánh đồng cải nở rộ, là một nỗi buồn man mác mà cô không thể thoát khỏi. Những năm tháng đã qua, những kỷ niệm về Quân vẫn còn đâu đó trong tâm trí cô, như một bản nhạc buồn vang lên mỗi khi đêm về.


Mùa hạ năm đó, Quân bất ngờ trở về làng. Anh không còn là chàng trai trẻ trung, đầy mộng mơ của những năm trước. Giờ đây, Quân đã trưởng thành, với đôi mắt chất chứa nhiều nỗi niềm của cuộc sống. Cuộc gặp gỡ này không phải là tình cờ. Quân về làng để tìm lại chút bình yên sau những năm tháng vất vả nơi thành phố. Anh cũng muốn gặp lại Lê, người con gái anh đã từng yêu thương.


Khi Quân và Lê gặp lại nhau, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong người đối diện. Thời gian đã bào mòn những ký ức tươi đẹp, nhưng nó cũng mang lại sự trưởng thành và nhận thức về cuộc sống. Họ trò chuyện với nhau dưới bóng cây bàng già, nơi từng là nhân chứng cho những buổi chiều đầy ắp tiếng cười của hai người.


Quân kể cho Lê nghe về cuộc sống của mình ở thành phố, về những khó khăn và thành công mà anh đã trải qua. Anh cũng không ngại ngùng thú nhận rằng đã từng yêu một cô gái khác, nhưng mối tình đó cũng không kéo dài. Trong lòng Quân, Lê vẫn luôn là một ký ức đẹp, nhưng anh cũng hiểu rằng cả hai đã đi những con đường khác nhau quá lâu rồi. Tình yêu của họ, dù có đẹp đến đâu, cũng chỉ còn là quá khứ.


Lê lắng nghe, mỉm cười dịu dàng. Cô không còn trách móc hay đau buồn như trước đây nữa. Những năm tháng trôi qua đã giúp cô hiểu rằng cuộc đời không thể chỉ có tình yêu. Cô đã học cách sống cho bản thân, sống cho những điều đơn giản nhưng đáng quý mà cuộc sống này mang lại. Cô cảm thấy biết ơn vì đã từng có Quân trong cuộc đời mình, nhưng cô cũng hiểu rằng không phải ai cũng có thể cùng nhau đi đến cuối con đường.


Quân ở lại làng vài ngày trước khi trở về thành phố. Lê tiễn anh ra xe, lần này lòng cô không còn nặng nề như những năm trước. Cô mỉm cười chào tạm biệt anh, như một người bạn cũ đã lâu không gặp, không còn những lời hứa hẹn, cũng không còn những mộng tưởng xa vời.


Khi chiếc xe rời đi, Lê đứng nhìn theo, nhưng lần này không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Trái tim cô giờ đã bình yên. Cô biết rằng tình yêu ấy, dù không trọn vẹn, vẫn là một phần của cuộc đời cô. Nhưng nó không còn là tất cả. Cuộc sống tiếp tục, và cô sẽ tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình, với những niềm vui và hy vọng mới.


Năm tháng sau này, khi nhắc đến Quân, Lê vẫn sẽ nhớ về anh với tất cả sự trân trọng và dịu dàng. Nhưng cô sẽ không còn day dứt hay tiếc nuối nữa. Bởi vì cô đã học được rằng, có những mối tình không cần phải đi đến cuối con đường mới là đẹp. Đôi khi, chỉ cần để nó ở lại trong quá khứ, như một khúc ca của ngày xưa, đã là đủ.


AI

Post a Comment

Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!

Mới hơn Cũ hơn

Một số bài đăng gần đây