Tết với tôi không chỉ là mùi nhang trầm phảng phất khắp nhà, là sắc đào hồng đỏ tươi hay những phong bao lì xì đỏ rực, mà còn là nồi bánh chưng nghi ngút khói giữa sân. Nhìn nồi bánh chưng nhà, tôi lại thấy cả một trời ký ức ùa về, ấm áp, đủ đầy và thân thương đến lạ.
Hồi bé, cứ mỗi lần gần đến Tết, cả nhà lại quây quần bên nhau để gói bánh chưng. Bố thường cẩn thận chọn lá dong ngoài chợ từ sớm, mẹ thì ngâm gạo nếp, đậu xanh từ hôm trước. Chỉ riêng việc rửa lá thôi cũng khiến tôi và anh chị em ríu rít cười nói, thi xem ai rửa lá nhanh hơn, sạch hơn. Cảm giác bàn tay mình lướt qua từng chiếc lá, thấy cái màu xanh mướt bóng loáng, như thể đang chạm vào mùa xuân.
Những chiếc bánh chưng được mẹ gói vuông vắn, đầy đặn, bố xếp gọn gàng vào nồi, rồi châm bếp. Đêm cuối năm, cả nhà ngồi canh nồi bánh, lửa đỏ rực sáng cả góc sân. Tôi còn nhớ, ánh lửa ấy vừa ấm áp vừa kỳ diệu, như kết nối mọi người gần nhau hơn. Chúng tôi kể nhau nghe chuyện học hành, công việc, cả những câu chuyện cũ kỹ từ thời ông bà. Những điều giản dị ấy hóa thành sợi dây vô hình, gắn kết cả gia đình trong một không khí thiêng liêng khó tả.
Mùi bánh chưng chín tỏa ra thơm nồng. Hương nếp quyện với lá dong, mùi khói bếp cay cay khiến lòng tôi lúc nào cũng thấy nôn nao. Bóc lớp lá xanh, cắt miếng bánh chưng nóng hổi, bên trong là lớp nếp dẻo quện lấy nhân đậu xanh vàng óng và thịt mỡ thơm lừng. Miếng bánh ấy không chỉ là thức quà ngày Tết, mà còn là hương vị của yêu thương, của đoàn viên, của ký ức.
Bây giờ lớn rồi, bận bịu với công việc, đôi khi cái cảm giác chờ đợi bên nồi bánh chưng cũng trở nên xa xỉ. Tết trong lòng tôi có khi không còn trọn vẹn như xưa. Nhưng chỉ cần về nhà, thấy bố mẹ ngồi bên bếp lửa đỏ hồng, thấy nồi bánh chưng sôi lục bục giữa sân, lòng tôi lại dịu xuống. Bao mệt mỏi tan biến, chỉ còn lại niềm vui được trở về.
Với tôi, thấy nồi bánh chưng nhà là thấy Tết. Tết không chỉ nằm trong những món quà đắt tiền hay những chuyến du lịch xa hoa, mà là ở những điều giản dị, mộc mạc. Là lúc cả nhà quây quần bên nhau, cùng làm, cùng chia sẻ. Là khi hương nếp, hương lá dong và khói bếp lan tỏa, ấm áp cả một miền ký ức.
Có lẽ, dù đi đâu, làm gì, thì Tết vẫn sẽ mãi hiện hữu trong hình ảnh nồi bánh chưng của gia đình. Vì đó là nơi tôi tìm thấy hơi ấm, niềm vui, và ý nghĩa thực sự của hai chữ “đoàn viên”.

Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!