* Nội dung bài viết là hư cấu theo văn học, không có thực


Tháng 2 ở Đà Nẵng có nắng, có gió và những cơn mưa bất chợt. 


Tôi, một chàng trai năm cuối ngành báo chí, đang đứng giữa ngã ba cuộc đời: thực tập sinh trong một toà soạn nhỏ, loay hoay với những bài viết dang dở, và thấp thỏm trước tương lai chưa định hình. 


Ảnh: AI - Blog của Tùng

Người ta nói rằng cuối đời sinh viên là thời gian đẹp nhất, nhưng cũng chênh vênh nhất. Và đúng vậy, tôi vừa thấy mình tự do, vừa cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.


Mỗi sáng, tôi rời khỏi căn phòng trọ nhỏ, phóng xe qua những con đường còn lất phất sương sớm


Quán cà phê quen gần tòa soạn vẫn đông người, tôi gọi một ly đen đá, mở laptop và gõ tiếp bài phỏng vấn còn dang dở từ hôm qua. Chị trưởng ban nhìn tôi, cười:

— Viết nhanh lên em, mai gửi rồi đó!


Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò. 


Tôi yêu việc viết lách, nhưng để biến nó thành một sự nghiệp lại là câu chuyện khác. Những người bạn của tôi, kẻ đã có công việc ổn định, kẻ đang du học, kẻ chuyển hướng sang ngành khác. 


Tôi vẫn ở đây, ngồi trong quán cà phê buổi sớm, viết những bài báo với hy vọng mong manh rằng mình sẽ không thất nghiệp khi tốt nghiệp.


Nhưng có gì phải vội vàng? 


Tôi tự nhủ. Khi còn được chạy trên những con đường đầy nắng gió này, khi vẫn có thể ngồi cà phê một mình và tận hưởng cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức cho tương lai, tôi biết mình vẫn còn may mắn.


Buổi trưa, tôi theo anh phóng viên kỳ cựu đi tác nghiệp. Anh kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa, về những lần theo đuổi tin nóng, những bài viết làm thay đổi cuộc đời người khác. 


Tôi nghe mà thấy lòng mình rộn ràng. Báo chí không chỉ là công việc, nó là trách nhiệm, là sứ mệnh, là những con chữ có thể chạm đến trái tim người đọc. Tôi muốn trở thành một nhà báo như vậy.


Có hôm, tôi phỏng vấn một bác xe ôm về cuộc sống mưu sinh. Bác kể bằng giọng miền Trung mộc mạc, nói về những ngày chở khách dưới trời mưa, những chuyến xe nặng nhọc nhưng đầy niềm vui khi gặp được khách tử tế. 


Tôi viết bài với tất cả sự chân thành, gửi lên toà soạn. Một tuần sau, bài đăng, bác gọi điện cảm ơn, bảo rằng có nhiều người đọc rồi gọi đặt xe bác nhiều hơn. Chỉ vậy thôi, mà tôi vui suốt cả ngày.


Có lẽ, công việc này không mang lại sự giàu có, nhưng chắc chắn nó mang lại ý nghĩa. Tôi không còn lo lắng quá nhiều về tương lai nữa. 


Nếu cứ đi, sẽ đến. Nếu cứ cố gắng, rồi sẽ có con đường dành cho mình. Và nếu có thất nghiệp đi chăng nữa, tôi vẫn còn đam mê, còn tuổi trẻ, còn cả một bầu trời rộng lớn để khám phá.


Những ngày tháng thực tập trôi qua nhanh như một giấc mơ. 


Tôi dần quen với nhịp độ công việc, quen với những lần chạy deadline đến khuya, quen với niềm vui khi bài được đăng, và cả những lần bị gạch sửa gần như toàn bộ. Tôi học được nhiều thứ hơn cả những năm đại học cộng lại.


Một buổi chiều, tôi ngồi trên bờ biển, nhìn hoàng hôn rực rỡ trải dài. Gió biển mặn nồng, sóng vỗ nhịp nhàng như câu chuyện cuộc đời cứ tiếp diễn. 


Tôi mỉm cười. Dù mai này có ra sao, tôi vẫn sẽ bước tiếp, viết tiếp những câu chuyện của riêng mình, bằng tất cả tình yêu và niềm tin vào tương lai phía trước.


Có những ngày, tôi chợt nhận ra mình không còn quá sợ hãi như trước nữa. Những lo lắng về thất nghiệp dần nhường chỗ cho sự kiên trì, bởi tôi tin rằng chỉ cần tiếp tục đi, tôi sẽ tìm được con đường cho riêng mình. Dù nó có quanh co, gập ghềnh hay chông gai, tôi vẫn sẽ kiên định với đam mê của mình.


Những ngày cuối cùng của đời sinh viên trôi qua nhẹ nhàng như thế. 


Tôi đã không còn sợ tương lai, cũng không còn quá vội vã. 


Tôi chọn sống chậm hơn một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, và trân trọng từng khoảnh khắc của tuổi trẻ. 


Và dù ngày mai có ra sao, tôi biết mình đã đi đúng con đường mà trái tim mình mách bảo.


Nội dung sáng tạo bởi AI

Post a Comment

Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!

Mới hơn Cũ hơn

Một số bài đăng gần đây