Ngày đầu tiên đứng trên bục giảng, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác viên phấn trắng hơi run trong tay, bảng đen trước mặt dường như rộng hơn bình thường, và những ánh mắt học trò đổ dồn về phía tôi — háo hức có, tò mò có, nhưng cũng có chút e dè. Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng lý thuyết và thực tế luôn là hai thế giới khác biệt.


Ảnh: AI - Blog của Tùng

Là một thầy giáo thực tập, tôi bước vào lớp học không chỉ với những trang giáo án cẩn thận mà còn với cả những ước mơ và hoài bão. Tôi muốn truyền đạt kiến thức, muốn giúp học trò hiểu bài, nhưng hơn thế, tôi muốn trở thành một người thầy đúng nghĩa — người có thể lắng nghe, đồng hành, và khơi dậy trong các em niềm say mê học tập.


Thế nhưng, thực tế không phải lúc nào cũng như mong đợi. Lần đầu tiên tôi đặt câu hỏi và cả lớp im lặng. Lần đầu tiên tôi cố gắng giảng một vấn đề thật đơn giản, nhưng chỉ nhận lại những ánh mắt hoang mang. Tôi nhận ra, làm thầy không chỉ là đứng trên bục giảng, mà là học cách kết nối với học trò, học cách hiểu từng đôi mắt, từng thái độ, từng nhịp thở trong lớp học.


Dần dần, tôi học cách quan sát và lắng nghe nhiều hơn. Tôi nhận ra có những học trò luôn chăm chú nhưng lại không bao giờ giơ tay phát biểu, có những em năng động nhưng lại dễ xao nhãng, và có những em chỉ cần một lời động viên nhẹ nhàng cũng có thể thay đổi cả một buổi học. Tôi hiểu rằng, bảng đen và phấn trắng chỉ là công cụ, còn cách một người thầy chạm đến tâm hồn học trò mới là điều quan trọng nhất.


Những ngày thực tập trôi qua với đủ mọi cung bậc cảm xúc. Có những ngày tôi vui mừng khi thấy học trò tiến bộ, có những lúc tôi trăn trở tự hỏi liệu mình có thực sự đủ tốt hay không. Những bài kiểm tra tôi cẩn thận chấm từng con điểm, những buổi họp với giáo viên hướng dẫn để lắng nghe góp ý, những đêm thức khuya chỉnh sửa giáo án cho phù hợp hơn… tất cả đều là những trải nghiệm mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.


Ảnh: AI - Blog của Tùng

Rồi ngày cuối cùng của đợt thực tập cũng đến. Tôi đứng trước lớp, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng nơi này không chỉ là một điểm dừng chân ngắn ngủi, mà là một phần của hành trình tôi đang đi. Một học sinh rụt rè tiến đến, đặt vào tay tôi một viên phấn trắng đã mòn đi một nửa, nói khẽ: "Thầy ơi, sau này thầy có còn nhớ lớp mình không?" Tôi nhìn viên phấn nhỏ bé trên tay, cảm thấy cả quãng thời gian thực tập hiện lên rõ ràng trong tâm trí.


Tôi không trả lời ngay. Bởi tôi biết, câu trả lời không nằm trong một lời hứa suông. Tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nắm chặt viên phấn trong tay và gật đầu. Bởi tôi hiểu rằng, dù sau này tôi có đứng trên bục giảng của một lớp học nào khác, có gặp những lứa học trò khác nhau, thì những ngày tháng này vẫn sẽ mãi là một ký ức đẹp đẽ, một cột mốc quan trọng trong hành trình trở thành một người thầy thực thụ.


Tạm biệt những viên phấn trắng, tạm biệt bảng đen và những gương mặt thân quen, tôi bước tiếp. Không còn là một giáo sinh thực tập đầy bỡ ngỡ, mà là một thầy giáo đang trưởng thành từng ngày với trái tim luôn hướng về bục giảng.


Nội dung sáng tạo bởi AI

Đếm lượt truy cập

Lượt truy cập bài viết:

Đang tải...

Post a Comment

Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!

Mới hơn Cũ hơn

Một số bài đăng gần đây