Trời oi đến nỗi chỉ cần cất bước ra khỏi hiên là cái nóng đã như một lớp vôi sống tráng lên da thịt. Cái nóng của một trưa hè giữa tháng Sáu ở làng quê tôi chẳng hề dịu dàng.
Nó dày đặc, gắt gao, nung nấu.
Từng bóng tre, bóng chuối trở nên nhợt nhạt, cháy quắt lại. Cây rơm cũ đầu ngõ phơi mình dưới nắng, im lìm như một đống tàn tro chưa chịu cháy hết. Mọi chuyển động đều chậm lại như sợ va phải ánh nắng sẽ vỡ ra thành hơi nước. Lũ gà trống, gà mái kéo nhau rúc xuống gầm chạn; đàn chó con lăn quay trong bóng râm, lưỡi thè ra, thở hổn hển.
Không ai bảo ai, cả làng như cùng đồng lòng chìm vào một nhịp điệu lặng thinh, cố chịu đựng cho qua cơn nắng dữ. Vậy mà, giữa buổi trưa nắng hanh như chảo rang ấy, mây ở đâu kéo về. Ban đầu chỉ là một mảng xám nhạt phía chân trời tây, lặng lẽ như ai vừa vén nhẹ bức màn che cuối cánh đồng. Rồi mây sinh mây, lớn dần, sẫm lại. Chẳng mấy chốc cả một góc trời đã đặc sệt màu chì.
Từ phía xa, làn gió đầu tiên lướt qua mặt ruộng, dậy lên mùi bùn non ngai ngái, mùi cỏ dại, mùi lúa đã trổ đòng trổ bông, mùi đất khô nứt nẻ vừa được đánh thức. Gió lùa qua từng mái nhà, từng lùm cây, từng chiếc lá, vỡ òa trong những tiếng xào xạc cuống quýt.
Trẻ con trong làng reo lên: “Mưa! Mưa đến rồi!” như thể vừa gặp được cố nhân sau bao ngày mong nhớ. Tiếng guốc mẹ tôi lốc cốc trên nền sân, tiếng bà nội lật đật kéo mẻ tương đang phơi dở, tiếng bố gọi: “Tùng ơi, thu quần áo vào, nhanh!” làm không gian vốn im phăng phắc vì nắng lập tức náo động hẳn lên.
Mưa chưa kịp rơi, nhưng mùi đã ngấm vào đất, vào người. Mùi của cơn mưa mùa hạ luôn mang theo một hứa hẹn - thứ hứa hẹn dịu dàng rằng tất cả sẽ được gột rửa, sẽ tươi mới trở lại. Và rồi, từ một khe mây, những hạt đầu tiên nện xuống mái ngói, gõ lên tàu lá chuối, dội vào ao bèo.
Không phải là mưa bụi nhẹ tênh như sương sớm, mà là mưa mùa hạ. Hạt to, nặng và vội vã như có ai đó đang trút cạn cả nỗi lòng lên mặt đất.
Mái ngói thâm lâu kêu lên lộp bộp, đất đường làng phồng rộp rồi nhão ra, dòng nước nhỏ đục màu phù sa lững lờ kéo theo vỏ trấu, chiếc lá rụng, vài bông hoa râm bụt vừa bị gió giật tung. Mùi đất ướt nồng nàn và chân thực đến kỳ lạ. Cây cối ngẩng lên, rung mình như vừa tỉnh dậy. Mấy giò phong lan treo trước hiên dường như long lanh hơn, sống động hơn.
![]() |
Ảnh: AI |
Tôi chạy ào ra sân, bất chấp tiếng mẹ gọi với theo, chân đất dẫm lên nền gạch mát lạnh và trơn tuột vì nước. Cảm giác mưa mùa hạ chạm vào da thịt thật khó tả. Nó vừa nhói vừa mát, vừa đau vừa vỡ oà hạnh phúc.
Mỗi hạt mưa như một cái tát yêu của đất trời lên mặt đứa trẻ lâu nay bị bỏ quên giữa nắng. Mái tóc tôi ướt nhẹp, mắt mở căng, miệng cười to không kiềm nổi. Bố tôi cũng cởi trần đứng giữa sân, dang tay như ôm trọn lấy cơn mưa.
Hàng xóm chạy sang, gọi nhau í ới, ai cũng như bừng tỉnh. Những người nông dân đã quen với nắng mưa nhưng mỗi khi mưa đến, lòng họ lại hân hoan như lần đầu. Không phải ngẫu nhiên mà dân quê trông chờ mưa. Mưa là nước uống cho cây, là nhựa sống của đồng ruộng,... Mưa cũng có thể là một sự khởi đầu nào đó. Và tiến mưa thứ tiếng động làm dịu đi những "nứt nẻ" trong tâm hồn.
Cơn mưa ấy kéo dài không lâu, chừng hơn một giờ đồng hồ. Nhưng nó như thể đã rửa sạch lớp bụi dày của nhiều ngày oi ả. Mặt đất sau mưa bốc hơi mù mịt, từng sợi khói trắng lượn lờ bay lên từ những rãnh đất. Làng tôi sau cơn mưa trở nên mềm mại và thơm tho.
Cánh đồng trước mặt nhà tôi như vừa được thay áo mới. Những vạt lúa xanh mướt uốn cong dưới sức nặng của nước, rì rào kể chuyện cùng gió. Bọn trẻ trong xóm, đứa nào cũng lấm lem, mặt mũi ướt nhẹp nhưng ánh mắt sáng lấp lánh. Đứa kéo nhau đi bắt cua, đứa lội ruộng nhặt ốc, còn tôi ngồi thẫn thờ bên thềm, cảm thấy lòng mình dịu lại như cái bầu trời sau dông.
Tôi vẫn nhớ cơn mưa ấy như một đoạn phim quay chậm.
Không bởi vì nó to, nó dữ hay nó đặc biệt, mà vì nó đánh thức một điều gì đó trong tôi - một phần tuổi thơ, một miền ký ức, một cái làng quê đã nuôi tôi lớn lên bằng những buổi trưa nắng gắt và những cơn mưa bất chợt.
Làng tôi không có gì xa hoa. Đường đất đỏ lấm lem mùa mưa, bụi mù mùa nắng. Nhà ngói lợp đã lâu, rêu phủ kín, góc vườn mọc đầy cây nhái, cây râm bụt. Nhưng những điều giản dị ấy lại là cả một vũ trụ sống động. Ở đó, mỗi âm thanh, mỗi màu sắc đều là tiếng thì thầm của mẹ thiên nhiên. Cơn mưa mùa hạ giống như bàn tay ai đó khẽ chạm vào, khiến mọi thứ thức tỉnh, nảy nở, vỡ òa.
Có người bảo cơn mưa mùa hạ ở phố cũng thế thôi. Nhưng không đâu, mưa phố rơi xuống xi măng, trượt qua kính xe, nhạt nhòa giữa ồn ào xe cộ và đèn đường. Còn mưa làng quê thì rơi lên đất, lên ngói, lên những mái hiên cũ kỹ, rơi vào lòng người - và đọng lại. Nó không đơn thuần là nước. Mà là một mạch chảy ký ức. Là tiếng gọi trở về. Là cánh cổng mở ra những ngày xưa thơm mùi đất ướt.
Bây giờ tôi đã xa làng, sống trong một căn phòng nhỏ giữa thành phố khô cứng và lặng lẽ. Mỗi lần có cơn mưa ngang qua, tôi lại dừng lại bên cửa sổ, ngước nhìn những vệt nước trượt dài trên kính, rồi bất giác nhớ về ngôi làng năm ấy.
Nhớ sân gạch đỏ, nhớ bụi chuối sau nhà, nhớ giọng bà nội chậm rãi kể chuyện dưới mái hiên, và nhớ nhất là tiếng mưa vỡ trên mái ngói quê mình. Một âm thanh không ai dạy mà tôi đã thuộc lòng, như tiếng trái tim mình đập trong những ngày còn nhỏ.
Có lẽ, ai cũng có một cơn mưa để nhớ.
Như tôi, nhớ mãi cơn mưa mùa hạ năm nào. Một cơn mưa làm làng tôi trở nên dịu dàng như thơ. Làm tôi lần đầu biết cảm động bởi một tiếng mưa rơi. Và làm tuổi thơ tôi, dù đã trôi qua rất xa, vẫn cứ long lanh như những giọt nước đọng lại sau dông trên lá chuối sau vườn.
Đăng nhận xét
Bình luận của bạn sẽ được gửi đi để biên tập trước khi đăng tải. Cảm ơn bạn!